Trang

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

DẠ KHÚC ĐÊM NAY (Viết cho sinh viên Khoá 36 trước dạ tiệc "mùa hạ, mùa thi, mùa chia ly")


Cũng giống như đời người, khó có một khoảnh khắc lặp lại hai lần.
Bạn nghĩ gì về điều đó?
Điều đặc biệt trong lòng chúng ta? Như phút giây lắng đọng bên nhau giữa mùa phượng nở, trong một không gian rất đặc biệt của dạ tiệc Mùa hạ - mùa thi – mùa chia ly....
K36 đã đi qua 3 mùa hè và 6 mùa thi....
Mùa hạ năm nào chia tay thời áo trắng. Mùa hạ năm nào tất bật dốc sức mình với mùa thi. Mùa hạ năm nào còn đắn đo, cân nhắc, nửa thấy may mắn, nửa còn ngờ vực khi bước chân đến nơi này…
Mới thế đã ba năm!
Ba năm so cuộc đời mỗi con người không phải là nhiều, song với con đường học tập thì thật đáng kể. Nhất là ba năm này – dấu gạch nối giữa thời học sinh với trường đời, cũng là những năm tháng đẹp nhất trong tuổi xuân của các bạn.
Bạn có cảm thấy thế không?
Bạn có cảm thấy mỗi mùa hè qua đi là mỗi mùa ta lớn. Mùa hè đầu tiên ở trường sư phạm là mùa hè hạnh phúc nhất. Ta vô tư hưởng cái ân huệ được nghỉ ngơi, vô tư với những cuộc hẹn hò, những khám phá thú vị… Để rồi mỗi mùa thi qua đi, mỗi mùa hè tới lòng ta lại càng thêm trăn trở. Để ta tự nhủ với lòng cần phải cố gắng hơn…
Mùa hè thứ ba sắp qua đi…
Bạn có thấy tiếc nhớ nơi này, nơi có giảng đường với những giờ học lý thú, những hoạt động tập thể sôi nổi và cả những buổi rèn luyện NVSP rát cổ, mỏi tay để thấy rõ hơn vinh quang và trách nhiệm cao cả của nghề nghiệp trồng người.
Bạn có cảm thấy nhớ nơi này, nơi có thầy cô thật nghiêm khắc nhưng cũng đầy bao dung, tận tuỵ; nơi chắp cánh cho trí tuệ và trái tim các bạn.
Bạn có nhớ nơi này, nơi tuổi thanh xuân các bạn có nhau, có những mối tình vừa chớm nở, những hẹn hò và cả những yêu thương thấm kín chưa thốt được nên lời…
Hôm nay, chúng ta ngồi lại bên nhau trong không gian ấm cúng của Ngôi nhà chung – khoa Xã hội này để cùng ôn lại kỷ niệm, bởi ngày mai mỗi người sẽ đi trên đi trên những con đường cách biệt.
Người ta nói chia tay mùa phượng nở sẽ buồn vì màu hoa ấy, tiếng ve ấy cứ rực lên u sầu nhức nhối. Còn tôi muốn nói với bạn rằng màu đỏ của hoa còn là màu của niềm tin và hy vọng, và tiếng ve ngoài kia là khúc nhạc của trời.
Nhạc trời đã tấu lên và hy vọng đang thắp lửa!
Các bạn, những sinh viên yêu quý của tôi hãy tự tin cháy hết mình vì một cuộc sống có ý nghĩa ngoài kia đang chờ đón các bạn.
Hãy là một đoá hoa rực rỡ như hoa mùa hạ!
Hãy là một nốt nhạc vút cao để hoà tấu vào bản nhạc của đời!