Trang

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

Mùa xuân lại rộn ràng ca hát

        Nó chới với bên bờ vực thẳm, tay cố bấu víu vào bụi gai tìm cách vượt lên. Phía dưới, lòng vực hun hút. Rất nhiều rắn rết. Cỏ cây, gai góc um tùm. Trên bờ vực, cậu con trai cuống quýt: "Mẹ, mẹ ơi, con không muốn mẹ xuống cát". Bàn tay nhỏ bé nhoài theo mẹ. Lại một tiếng gọi khác, nhỏ hơn, gần hơn: "Mẹ ơi, con ướt quần rồi!" Nó choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Hóa ra chỉ là một giấc chiêm bao! Không có rắn, không có vực sâu, không có gai...Chỉ có thiên thần nhỏ bé bên cạnh vừa tè dầm!
      Một ngày nặng nề, u ám đã qua. Nó vào bệnh viện, nín thở mở tờ kết quả xét nghiệm tế bào. Hai chữ "bình thường" đã hất cả gánh nặng ngàn cân trên đầu. Nó chạy như bay trên đường phố, bay về nhà.
* * *
     Sứ giả Mùa đông vừa giúp nàng Bân hoàn thành ước nguyện của mình. Trời hừng nắng. Cây chanh trước hè lại tỏa hương ngan ngát. Chú chích chòe vươn vai, xòe bộ lông chỉ còn trơ trọi vài chiếc rồi cất tiếng hót líu lo. Mùa xuân lại trở về. Mùa xuân lại rộn ràng ca hát!

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

Hạnh phúc mong manh

         Một ngày như mọi ngày, nó trở dậy đi chợ, nấu cơm...vun vén cho hạnh phúc bình dị của mình. Trên bàn, bình hoa Făngxê dịu dàng, dễ thương đến kỳ lạ. Lâu lắm rồi nó mới cắm được bình hoa ưng ý như thế.  Cậu con trai ngạc nhiên:"Mẹ ơi, sao mẹ giỏi vậy? Con rất thích bình hoa này. Con yêu mẹ lắm!. Người chồng thầm thì: " Hoa giản dị và dễ thương như em vậy." Nó thầm cười. Hạnh phúc đến từ những điều bình dĩ và dễ thương ấy.
          Buổi trưa, nó thấy trong người có dấu hiệu bất ổn. Chẳng lẽ mình có bệnh sao? Gõ vào google thấy đó là dấu hiệu của bệnh ung thư. Nó hoảng hốt. Đi khám thấy kết quả không khả quan. Bác sĩ bảo: "Chúng tôi cần làm một số xét nghiệm nữa để loại bỏ ung thư". Đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vậy mà nó vẫn lo lắng không yên. Đầu óc luẩn quẩn những suy nghĩ không đâu.
           Nếu mình bị ung thư thì sao nhỉ? Người đầu tiên mình chia sẻ sẽ là ai? Mình sẽ phải làm gì? Mình có tiếp tục sống không? Mình phải sống! Nhưng mọi việc sẽ khác đi.Giấc mơ với chú lợn đất của con sẽ ra sao? Và những dự định của mình nữa. Mình có rất nhiều dự định và tất cả mới chỉ bắt đầu...
          Bình hoa Făngxê vẫn dịu dàng lan toả. Những đứa trẻ vẫn nô đùa. Người chồng vẫn cần mẫn, tích cực chuẩn bị cho giấc mơ ô tô của hai đứa trẻ. Nó cố làm như mọi việc bình thường. Hai ngày nữa mới có kết quả xét nghiệm.  Số phận nó sẽ ra sao? Nó chỉ còn biết cầu nguyện...