Đi ra chợ, chị hàng hoa quả nói giá cắt cổ, mình trả giá không bán, bỏ đi. Một tràng những lời độc địa thiếu văn hoá xổ ra xua đuổi. Bực mình! Sang chỗ khác, nho tươi, vừa về, mười quả như mười. Mình ưng ý lựa chừng cân rưỡi rồi không thèm mặc cả, đưa cho chị bán hàng đặt lên bàn cân. “Đi biếu hả, chị kỷ niệm thêm cho em cái túi đẹp nhé”. Vào nhà người quen hý hửng mang nho đi rửa. Mở túi ra, trời hỡi, cái gì thế này? Trước mắt mình là một túi nho thối. Thì ra trong lúc lấy tiền trả, người bán hàng đã đánh tráo túi nho. Bực mình! Chị hàng rau đon đả: “Em ăn rau đi, rau nhà chị đấy, không có thuốc đâu, nước trong lắm...”. Mình mua hai mớ về rửa, ngâm kỹ. Tối ăn xong cả nhà ôm bụng. Bực mình!
Đi học về, cậu con trai học lớp 1 bịu xịu: “lần sau mẹ đừng bắt con tự làm nữa, cứ học thuộc câu văn của cô giáo rồi viết vào bài như các bạn mới được điểm mười. Thế bài hôm qua con được mấy? 7 điểm ạ. Nhưng con viết câu đúng cơ mà. Đây, mẹ xem đi, mẹ chẳng hiểu gì cả...Xem vở của con, 5 câu văn ngắn gọn, sạch sẽ, không mắc lỗi ngữ pháp, lỗi diễn đạt...chỉ không giống văn mẫu của cô. Bực mình!
Buổi tối, cậu con trai loay hoay với 11 bài toán hóc búa, hết hỏi bố rồi lại hỏi mẹ. Hai vợ chồng loay hoay. Đây là toán lớp 2, dạy sao cho cái đầu non nớt vừa bước vào lớp 1 của cháu hiểu đây? Cậu con trai lại năn nỉ: Mai mẹ cho con đi học thêm đi, mẹ nhé! Thế ở lớp học thêm các bạn học gì? Cô giáo cho các bạn làm bài mẫu, hôm sau ra đề, các bạn cứ thế chép lại, nhanh lắm. Con tự nghĩ nên làm bài lâu, cô và bạn gọi con là con rùa chậm chạp. Không biết trả lời con như thế nào. Quanh quẩn với mấy câu hỏi và bài toán của cậu bé, thấy bực mình.
Đứa cháu đang ôn thi đại học hỏi bài. Đề dễ thế mà cũng phải hỏi à? Nhưng cháu chẳng biết phát triển như thế nào. Thế cháu học Văn đến đâu rồi. Cháu học thuộc được 6 bài rồi. Học thuộc? Làm sao học được? Cháu ghi vào băng catxet, rồi mở ra nghe lại, nghe nhiều lần thì thuộc.Trời! Tôi mong cháu đỗ đại học, nhưng ngộ nhỡ cháu thi đỗ vào khoa Văn của tôi thì sao nhỉ??? Chả trách mấy cô câu sinh viên của tôi gọi Nguyễn Du là anh hùng giải phóng dân tộc; Tác giả của “Thiên sứ” là Phạm Thị Hoài Thu; Rôbinxơn cùng sáu con chó làm chúa đảo hoàng...Không ngủ được, đầu chỉ nghĩ những chuyện không đâu. Bực mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét