Trang

Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

Những bài học cuộc sống

            1. Chiều nay tôi và một vài đồng nghiệp đang ngồi ở khoa thì em MN đến mời cưới. Em đứng giữa cô bạn đồng nghiệp và thầy chủ nhiệm khoa nên lấy giấy mời thầy và cô bạn tôi trước. Một cái lắc đầu và một cử chỉ mách bảo rất khéo của cô bạn khiến MN dừng tay lại, em lấy giấy mời mời tôi trước. Tôi còn trẻ, không phải bậc cha chú như thầy chủ nhiệm khoa nên thường không để ý lắm đến những chuyện lễ nghi này. Nay thấy cử chỉ của bạn làm tôi rất bất ngờ. Bạn chỉ kém tôi một tuổi, về cấp bậc cũng chỉ sau chút xíu vậy mà đã rất khéo léo trong xử sự. Tôi tự thấy mình phải học tập bạn ở điểm này.
           2. Một lần ngồi trên xe taxi, tôi thao thao kể với người thân của mình về việc ngày Tết thuê được taxi rẻ, người lái xe tốt bụng nên vợ chồng tôi mừng tuổi cho anh. Nói là mừng tuổi nhưng khi kể lại tôi lại bảo "cho nó"(Người lái xe ít tuổi hơn tôi). Nghe tôi nói vậy chồng tôi xị mặt gắt với tôi. Cử chỉ ấy làm tôi rất ấm ức. Mãi về sau anh  mới nói khẽ: "em chẳng để ý gì cả, gọi người tài xế đó là nó không sợ Bác lái xe phật lòng hay sao?". Mọi sự ấm ức của tôi tan biến. Cảm ơn người chồng đã cho tôi bài học về cách ứng xử.
           3. Hồi mới vào nghề tôi thường có cái nhìn thiển cận, vẫn tưởng có nghề cao quý và nghề thấp hèn. Một lần, vào hàng rửa xe, cử chỉ của hai cha con người thợ rửa xe làm tôi xúc động. Chuyện là sau khi nhận xe từ tôi, bác thợ rửa xe đưa tôi tờ báo và kéo ghế bảo tôi ngồi đợi. Tôi không đọc báo mà chăm chú nhìn hai cha con người thợ rửa xe, tôi muốn tìm hiểu vì sao quán rửa xe nhỏ bé này lại được nhiều người tuyên truyền cho nhau đến vậy. Xe tôi đi trời mưa nên bẩn. Hai cha con thì thầm to nhỏ bàn cách rửa cho sạch. " Cha luồn cây cọ vào chỗ này để con xả nước nhẹ./ Chỗ này phải dầu rửa mới sạch. / Không được, đất bám sâu quá, để con xịt nước từ dưới lên...".Sau khi xe được rửa sạch, xì khô, bác lái xe nổ thử máy và phát hiện phanh xe của tôi hơi sâu. "Con gái đi phanh sâu không an toàn, cháu chờ bác chút xíu". Vừa nói, người thợ vừa nhanh nhẹn lấy đồ nghề ra sửa xe giúp tôi. Tôi nhận lấy xe với một tấm lòng cảm phục và biết ơn sâu sắc đối với cha con người thợ tốt bụng. Bừng sáng trong tôi là suy nghĩ mới mẻ: Không có công việc nào thấp hèn cả, điều quan trọng là  người ta có biết làm cho nó trở nên cao quý hay không!
            4. Còn nhớ hôm trước bạn tôi cũng kể một câu chuyện tương tự:
           Chuyến đi thực tế Miền Trung cuối năm 2010, chúng tôi có ghé qua Quảng Bình, dừng chân tại Đèo Ngang, để xem phong cảnh "nay đà khác xưa"... Giữa bạt ngàn rừng núi, thưa thớt không người qua lại, có một bà lão gầy yếu và một cháu nhỏ cầm chiếc nón rách để xin chút bố thí của người qua đường..
            Lên xe, tôi nói với chị bạn đi cùng:
            - May quá chị ạ, em có 10.000 lẻ  để cho bà lão.
            - Ừ, chị cũng vừa biếu cụ 20.000.
            Tôi giật mình vì hai chữ "biếu cụ".         
   Đó là một trong những kỉ niệm tôi nhớ nhất chuyến đi và có lẽ tôi sẽ mang theo  mình suốt cả cuộc đời!

Không có nhận xét nào: