(7/5/1861-7/5/2011)
Rabinđranath Tagor sinh ngày 7/5/1861. Trong nền văn hoá Ấn Độ, thiên tài R. Tagor lan toả khắp mọi phía như ánh sáng mặt trời. Tagor - ấy là huyền thoại hoá thân vào một người. Và nói như I Êrenbua, Tagor là một con người kỳ lạ, thể hiện toàn bộ năng lực sáng tạo của Ấn độ, cái năng lực đã bị đứt đoạn một thời gian dài trước khi Tagor xuất hiện.Tagor là tác giả của khoảng 2000 ca khúc được ưa chuộng. Quốc ca Ấn Độ do chính ông biên soạn. Quốc ca Bangladesh cũng là sáng tác của Tagor. Ở Ấn Độ, ông vẫn được coi là nhà soạn nhạc đã sáng tác nên những ca khúc vĩ đại.
Vào độ tuổi 70, Tagor còn bước vào con đường sáng tạo mới: Hội hoạ. Ông vẽ gần 3000 bức tranh làm kinh ngạc thế giới. Từ những năm 1930, các cuộc triển lãm tranh Tagor, khởi đầu từ Luân đôn đến Berlin , sang New-York và Matxcơva tạo nên một cuộc diễu hành huyền ảo làm mọi người sửng sốt trước một tài năng lớn về hội hoạ mới xuất hiện. Tài năng đó đã mang vào hội hoạ một nhịp điệu độc đáo, bất ngờ, một sự “tự do vô hạn trong cách thể hiện và sự thử nghiệm táo bạo”.
Trong lĩnh vực văn học, Tagor đã để lại một gia tài vô cùng quý giá: 52 tập thơ, 42 vở kịch, 12 bộ tiểu thuyết, hàng trăm truyện ngắn, bút ký, luận văn, diễn văn, thư tín... Trong kho báu đó, có nhiều viên ngọc sáng lấp lánh ánh hào quang và tên tuổi của ông. Tập Thơ Dâng do ông sáng tác và dịch từ tiếng Bengan ra tiếng Anh được giải thưởng Nôben văn học năm 1913 không chỉ là niềm tự hào của nhân dân Ấn độ mà còn của cả châu Á. Thơ Dâng trở thành kỳ công thứ hai của Ấn Độ kể từ khi có Kaliđasa đến nay. Từ đó, tên tuổi Tagor lừng danh thế giới. Nhân dân Ấn Độ tôn ông là bậc thánh sư vĩ đại. Nhân dân Trung Quốc gọi ông là “Mặt trời chói lọi Ấn Độ”
Ngày 17/8/1941, Tago kết thúc cuộc đời mình như kết thúc một bản hợp tấu hùng hồn và vĩ đại, bản hợp tấu mang ý chí và nghị lực của một thiên tài lớn lao.
Nhân ngày sinh nhật lần thứ 150 của Tagor, trân trọng giới thiệu với bạn yêu thơ một số bài thơ tiêu biểu trong tập thơ “Người làm vườn”:
+ Bài 11
Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần
Nếu tóc em tết rồi đã bị sổ ra,
nếu đường ngôi chưa thẳng,
nếu những dải áo lót của em còn lỏng
thì cũng đừng e ngại em ơi.
Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.
Em hãy đến bước nhanh trên cỏ
Nếu vòng chân em có tụt xuống bởi sương đêm,
Nếu những chuỗi đạc trên chân em lơi lỏng
Nếu những viên ngọc trong dây rơi xuống
Thì cũng đừng lo ngại, em ơi
Em hãy đến, bước nhanh trên cỏ.
Em thấy chăng mây phủ kín bầu trời?
Từ xa, ở phía bờ sông những đàn sếu bay đi
Và những trận gió lạnh bay vào bãi vắng
Đàn gia súc lo âu đang chạy về chuồng trong xóm.
Em thấy chăng mây phủ kín bầu trời?
Em uổng công thắp ngọn đèn thay áo
Nó lay lắt và tắt đi vì gió thổi.
Nào ai biết mi mắt em sẽ không bị muội đèn hoen ố?
Bởi mắt em còn đen hơn cả mây mù.
Em uổng công thắp ngọn đèn thay áo
Nó tắt ngay thôi.
Em thế nào thì cứ thế mà đến
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần
Nếu vòng hoa chưa kịp tết xong
Thì có ai để ý;
Nếu dây chuyền chưa khoá chặt
Thì cứ mặc nó em ơi.
Đã muộn rồi
Bầu trời nặng trĩu mây đen
Em thế nào thì cứ thế mà đến
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần
+ Bài 31
Trái tim anh như con chim đang sống cảnh hoang vu
Đã tìm được nơi mắt em khung trời của nó
Mắt em là cái nôi của buổi sáng, là vương quốc của trời sao
Tiếng hát của anh đã lạc xuống chiều sâu của đôi mắt ấy
Hãy để anh bay lượn
Trên khung trời này, rộng rãi cô đơn
Hãy để anh xuyên thẳng tầng mây
Và tung cánh bay lên trong ánh mặt trời.
+ Bài 39
Cả buổi sáng anh thử tết một vòng hoa
Nhưng hoa cứ chuồi đi và rơi mất
Em ngồi đó nhìn anh quan sát
Qua khoé mắt tò mò nhưng kín đáo của em
Em hãy hỏi đôi mắt thẫm đen láu lỉnh
Thử xem lỗi ấy về ai?
Anh thử hát lên một bài nhưng vô ích
Một nụ cười che giấu đang run rẩy trên môi em
Hãy hỏi nó xem vì sao anh thất bại
Hãy để cặp môi chúm chím của em nói một lời thề
Làm sao tiếng nói của anh lạc vào trong im lặng
như con ong say lạc vào trong đoá hoa sen.
Đã chiều rồi, cũng là lúc những cánh hoa khép lại
Hãy cho anh ngồi xuống bên em
Và hãy để môi anh làm công việc của nó
Trong lặng im và trong ánh sao mờ.
+ Bài....
Khi tôi đến một mình trong đêm nơi người yêu hò hẹn, chim không hót, gió ngừng thổi, nhà của bên đường đứng lặng im
Khi tôi ngồi ngoài ban công đợi chờ những bước chân chàng tới. Gió trên cây không rì rào, nước dưới sông im lặng im lặng như thanh gươm gối đầu người lính trong lúc ngủ say. Chỉ có áo quần tôi mặc sột soạt bên chân khiến tôi giật mình
Khi chàng đến bên tôi ngồi cạnh, khi toàn thân tôi run rẩy, gió thổi, đèn tắt, hàng cây che mờ những ánh sao đêm, chỉ có trái tim tôi đập hồi hộp, tôi không tìm cách nào ngăn cản được.
+ Bài 46
Em đã bỏ anh và theo đuổi con đường của em
Anh nghĩ rằng anh sẽ chết khổ vì em
Và sẽ đặt hình ảnh cô đơn của em
Vào tim anh bọc trong những câu hát bằng vàng.
Nhưng than ôi số phận hẩm hiu
Và thời gian ngắn ngủi.
Tuổi trẻ mỗi năm một tàn
Ngày xuân không bền bỉ,
Những đoá hoa mảnh mai cũng dễ dàng rơi rụng
Và kẻ khôn ngoan vẫn bảo anh rằng
Cuộc đời chỉ là giọt sương trên chiếc lá sen.
Anh có nên bỏ qua tất cả những điều này
Để ngóng theo con người đã quay lưng lại với anh chăng?
Thực là khờ dại và điên rồ
Bởi thời gian ngắn ngủi.
Hỡi những đêm mưa của ta
Hãy đến đây với những bàn chân rộn rịp
Hỡi mùa thu vàng rực
Hãy cười đi
Hỡi tháng Tư chây lười, trễ nải
Hãy đến đây,
rải những chiếc hôn ra khắp mọi nơi
Em hãy đến,
Và em, em nữa chứ?
Tình của ta ơi,
Các ngươi hằng biết chúng ta không trường cửu.
Thế thì khôn ngoan gì mà đập vỡ trái tim mình
Vì một con người đã mang trái tim của họ đi xa?
Bởi thòi gian ngắn ngủi.
Thực thú vị thay
Khi ngồi trầm ngâm trong một góc
Và viết nên thành điệu thành vần
Rằng em là tất cả cõi đời anh.
Thực anh dũng thay
Khi dám ôm ấp nỗi buồn đau
Và quyết định không càn ai an ủi.
Nhưng một khuôn mặt thập thò qua khung cửa
Và ngẩng lên nhìn tận mặt anh.
Anh chỉ biết lau khô dàng lệ
Và đổi thay điệu hát của mình
Bởi thời gian ngắn ngủi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét