Nó chới với bên bờ vực thẳm, tay cố bấu víu vào bụi gai tìm cách vượt lên. Phía dưới, lòng vực hun hút. Rất nhiều rắn rết. Cỏ cây, gai góc um tùm. Trên bờ vực, cậu con trai cuống quýt: "Mẹ, mẹ ơi, con không muốn mẹ xuống cát". Bàn tay nhỏ bé nhoài theo mẹ. Lại một tiếng gọi khác, nhỏ hơn, gần hơn: "Mẹ ơi, con ướt quần rồi!" Nó choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Hóa ra chỉ là một giấc chiêm bao! Không có rắn, không có vực sâu, không có gai...Chỉ có thiên thần nhỏ bé bên cạnh vừa tè dầm!
Một ngày nặng nề, u ám đã qua. Nó vào bệnh viện, nín thở mở tờ kết quả xét nghiệm tế bào. Hai chữ "bình thường" đã hất cả gánh nặng ngàn cân trên đầu. Nó chạy như bay trên đường phố, bay về nhà.
* * *
Sứ giả Mùa đông vừa giúp nàng Bân hoàn thành ước nguyện của mình. Trời hừng nắng. Cây chanh trước hè lại tỏa hương ngan ngát. Chú chích chòe vươn vai, xòe bộ lông chỉ còn trơ trọi vài chiếc rồi cất tiếng hót líu lo. Mùa xuân lại trở về. Mùa xuân lại rộn ràng ca hát!